Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương: Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Phần 4. Đêm trước hôn lễ



Nại Hà chat với hội bạn của anh, anh nói: "Hey, chị dâu ba của các cậu trước đây đã kết hôn với người khác nhưng các cậu không được coi thường cô ấy".



Nếu mà đã quyết định kết hôn thì mọi người cũng chấp nhận thôi.

Haizzz, câu này nghe ra logic cứ lạ lạ thế nào…

Thế là hai ngày hôm nay Vy Vy luôn đi cùng với Nhất Tiếu Nại Hà, cô còn gia nhập vào đội ngũ cố định của Nại Hà. Thành viên trong đội của anh cũng đều là cao thủ, trong đó có hai người Vy Vy đã từng giao đấu qua rồi, có điều cô cũng chỉ quen biết họ qua nick ID mà thôi.

Lần đầu tiên nói chuyện với họ là thế này đây.

Hầu Tử Tửu: "Hô hô, người mới".

Ngu Công trèo núi: "Nại Hà, nàng này là ai đấy?".

Nhất Tiếu Nại Hà: "Vợ sắp cưới của tớ".

Anh nói thật tự nhiên làm Vy Vy khựng lại một hồi, sau đó cô dùng một biểu tượng mặt cười và nói: "Chào mọi người ".

Mojata: "Wa, chị ba".

Ngu Công trèo núi: "Tớ thấy, bao năm độc thân rồi cũng phải kết hôn thôi".

Mọi người ồn ào nói chuyện một hồi rồi quay sang chúc mừng, đột nhiên có người nói: "ID của chị ba quen quá nhỉ?".

"Cậu nói như thế làm tớ cũng cảm thấy vậy, chị ba có phải đã từng ở trên bảng giao đấu?"

Hầu Tử Tửu thẳng thắn nói: "Tớ nhớ ra rồi, Lô Vỹ Vy Vy, không phải là vợ cũ của Chân Thủy Vô Hương sao?".

Cả đội im lặng một hồi, không khí có chút cổ quái. Vy Vy đang định nói cô với Nại Hà vì thi đấu mà kết hôn thì anh lạnh lùng nói: "Ờ, chị ba của các cậu trước đây đã là vợ của người ta, mọi người không được coi thường cô ấy nhé".

Vy Vy mắc nghẹn miếng khoai trong họng.

Từ đó Vy Vy nghiệm ra một điều rằng: khi đi làm nhiệm vụ đánh quái với Nại Hà, tốt nhất là không được ăn đồ ăn vặt và không nên uống nước. Nếu không một khi anh nói điều gì đó kinh ngạc thì một là bị nghẹn, hai là màn hình là lem nhem nước.

Cùng với đội ngũ của Nại Hà đi làm nhiệm vụ săn boss rất vui. Thứ nhất là mọi người cùng nhau chiến đấu, thứ hai là hiệu quả sẽ cao hơn nhiều. Trước đây khi Lô Vỹ Vy Vy và mọi người trong bang cùng đi săn boss, phải đánh rất lâu mới được, lần này thì chắc chắn rồi. Nói đến chuyện này thì không thể không nhắc đến Nhất Tiếu Nại Hà, công việc của anh là chơi đàn. Nghề này trong game Mộng du giang hồ có chút xấu hổ, giống như cái gì cũng biết một chút nhưng chẳng cái gì là đẳng cấp cả. Đơn giản mà nói, người chơi đàn biết chém đơn, biết tấn công cùng với đội, biết trợ giúp đội, biết trị thương, nhưng công kích thì không bằng đao khách, kiếm khách, trị thương thì không bằng chuyên môn làm việc đó, thực tế là hơi vô bổ.

Mọi việc ở trên người Nại Hà Đại Thần thì lại khác.

Kỹ năng trị thương của Nại Hà không hề kém cạnh so với bác sĩ chuyên môn, hơn nữa thao tác kĩ thuật của anh nhanh, mạnh, đồng đội chỉ lo chiến đấu mà không cần phải phân tâm chăm lo cho anh. Có một lần khi đánh boss sắp xong, Nhất Tiếu Nại Hà, trước đây luôn đóng vai trò bác sĩ cho cả đội, liền rút thanh kiếm từ trong chiếc đàn cổ ra, một nhát đao chí mạng đâm vào tên boss, trên đầu boss hiện ra một loạt chữ màu đỏ rồi đổ rầm xuống đất.

Kiếm trong đàn là chiêu duy nhất mà người chơi đàn có thể xuất chiêu, Vy Vy đã gặp nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy được giá trị sát thương của nó cao như thế này, nhanh quá mức tưởng tượng. Vy Vy ghen tỵ đến mức phát khóc. Nhất định là do trang bị của anh ấy quá mạnh rồi.

Kể chuyện này trước bởi vì khi Vy Vy thấy con vật yêu quí của Nhất Tiếu Nại Hà thì cô không còn nghĩ được gì nữa.

Con vật yêu quí của anh là một con mèo trắng.

Con vật yêu quí của Vy Vy là một con hổ oai phong.

Khi hổ không đánh lại mèo thì Vy Vy còn nghĩ được cái gì nữa chứ!

Nại Hà nhìn thấy con vật của Vy Vy, anh nghĩ một lúc rồi nói: "Đợi chúng ta kết hôn xong rồi cho hai con vật kết hôn nhé!".

Con vật có thể kết hôn của Mộng du giang hồ là một chức năng đặc biệt, không giống các trò chơi trực tuyến khác. Nhân vật chơi có thể kết hôn, sau đó con vật yêu thích cùng loài cũng có thể kết hôn, về sau có thể sinh ra một loại kỹ năng. Nghe nói là sau khi phát huy một loại năng lực xong thì có thể sinh được con cái.

Vy Vy nói: "Thế nhưng bọn chúng khác loài mà?"

Nhất Tiếu Nại Hà nói: "Của anh chỉ là biến dạng của hổ thôi".

Hóa ra con mèo đó cũng là con hổ, hèn gì trên trán nó có hoa văn hình chữ "ngọc". Vy Vy không cảm thấy có chút tự ti nữa, vì xét cho cùng hổ của Vy Vy thua một con hổ khác thì cũng không có gì mất mặt.

"Được chứ, được chứ! Để chúng kết hôn đi!". Vy Vy vui vẻ đáp, mèo của người ta là thú thần cấp, còn hổ của Vy Vy chỉ là con thú bình thường, có nghĩ gì đi nữa thì cũng là trèo cao rồi. Vy Vy lại tiện miệng hỏi: "Con mèo của anh là cái à?".

"Không, là đực".

"… Hổ của em cũng là đực".

Vy Vy trầm ngâm một hồi, quả nhiên thú thần không phải dễ lấy… Hôn lễ tổ chức vào thứ bảy, sáng sớm Vy Vy vẫn theo thói quen đi tự học ở thư viện. Nói đến chuyện này thì Vy Vy và các bạn học hành rất vất vả. Không khổ cũng không được. Học ở trường như thế này, lại là khoa máy tính nữa, sinh viên nào đầu óc không phải loại một, lạc hậu một chút thì chỉ có mà bị đánh.

Tự học đến bốn giờ hơn, Vy Vy hơi sốt ruột, đứng ngồi không yên. Cô không ngừng nhìn đồng hồ, năm giờ một cái là thu vội sách vở chạy đến nhà ăn. Ăn xong cơm là về kí túc đăng nhập trò chơi. Nhất Tiếu Nại Hà không có ở đó, các bạn trong đội của anh cũng không thấy. Nhân vật Lô Vỹ mới được thăng cấp của Vy Vy vui vẻ một mình ôm thanh đao đi đánh quái, đang chém vui vẻ thì bạn cùng phòng về.

Phòng của Vy Vy có bốn người, ngoài Vy Vy ra còn có Hiểu Linh, Ty Ty và Nhị Hỷ. Tất cả đều là sinh viên khoa máy tính, mà bốn người họ cũng là bốn cô gái duy nhất học năm thứ hai khoa này.

"Vy Vy, đừng chơi nữa, sáu giờ là khoa mình giao đấu bóng rổ với khoa hóa sinh đấy. Cùng đi xem đi!". Hiểu Linh vừa thay quần áo vừa nói.

Vy Vy vừa săn quái vừa nói: "Các cậu đi đi, hôm nay tớ có việc rồi".

"Thôi đi, cậu thì có việc gì chứ, không phải chỉ có chơi game thôi hay sao? Đi đi, Đại Trung nói hôm nay Tiêu Nại sẽ đến đấy".

"Hả, thật không? Tiêu Nại!". Cả Nhị Hỷ và Ty Ty cùng hét lên.

Vy Vy cũng phải ngoái ra nhìn.

Hiểu Linh biết kết quả sẽ như thế này nhưng khi nhìn thấy đám bạn như vậy thì: "Không chịu nổi các cậu nữa, si mê quá si mê quá, các cậu nhìn Vy Vy kìa, bình tĩnh thế cơ mà".

Vy Vy vội vàng xua tay: "Đừng hiểu nhầm tớ, tớ cũng si mê mà".

Nói thật là trong bốn cô gái, Vy Vy được coi là người ít si mê nhất rồi. Trên đời lại có nhân vật như thế này thì bảo sao con người ta không si mê cho được?

Ví dụ như Tiêu Nại.

Tiêu Nại học khoa máy tính, là một nhân vật nổi như cồn. Nếu như trường đại học A cũng có bảng xếp hạng đẳng cấp giống như trong game thì Tiêu Nại chắc chắn sẽ đứng vị trí số một. Không nói tới việc anh là thiên tài về lĩnh vực phần mềm trong khoa và việc ba năm liền dẫn đội đi thi cuộc thi Lập trình quốc tế ACM và mang vinh quang về cho đất nước, mà chỉ nói đến việc anh có thể làm được bất cứ việc gì, ví dụ như chơi đàn tranh và đánh cờ vây, và là đại diện tiêu biểu của trường đạt huy chương vàng bơi lội thì đã làm cho người khác với không tới rồi. Hơn nữa ngoại hình anh thanh tú đẹp trai, phong thái tuyệt vời, thực ra mà nói không làm người khác si mê thì cũng khó.

Có điều si mê thì vẫn cứ si mê nhưng con gái khoa này không ai dám tiếp cận anh cả. Một phần vì anh rất ít khi đến trường nên cùng khoa nhưng không quen, mặt khác anh ở vị trí cao quá, cũng ngạo mạn quá, cảm giác như luôn không muốn người khác ở bên cạnh, thế nên làm cho người khác không dám tiếp cận.

Vy Vy chỉ đứng từ xa nhìn anh mấy lần. Có một lần thấy anh từ chối một cô gái khác, cô gái đó đưa cho anh một phong thư, chắc là thư tình rồi, kết quả là đừng nói đến nhận thư mà ngay cả nhìn anh cũng không nhìn, sau đó anh chậm bước đi, cứ thế là đi thôi.

Kì lạ là anh ta ngạo mạn như thế nhưng lại rất có duyên với con trai trong khoa, ai cũng phục. Nghe nói anh đã mở một công ty riêng ben ngoài, nhiều cao thủ trong khoa cũng bị kéo đến đó làm.

ngantruyen.com. Lúc đó máy tính không phổ biến như bây giờ, đúng là dịp làm ăn tốt nhất. Còn nghe nói anh chơi cả cổ phiếu nữa, nhiều chuyện nữa, chẳng biết là thật hay giả.

Chỉ là hạng tép riu trong khoa máy tính, Vy Vy đương nhiên cũng là người thuộc phái hâm mộ Đại Thần (Tiêu Nại). Máy tính của cô có một số phần mềm rất tốt, chính là bút tích của Đại Thần một vài năm trước. Đại Thần năm nay học năm thứ tư rồi, sau này chắc không còn cơ hội gặp anh ở trường nữa. Vy Vy nhìn game, Nhất Tiếu Nại Hà vẫn chưa lên, cô lại nhìn đồng hồ, năm giờ bốn mươi phút, cô tắt máy tính rồi cùng bạn chạy ngay xuống sân bóng rổ.

Đến nơi sân bóng rổ đã đầy người. Đại Trung – bạn trai Hiểu Linh đã đứng đợi ở cửa, sau đó anh dẫn bọn Vy Vy vào chỗ đã chuẩn bị trước.

Hiểu Linh vừa đi vừa nói: "Đại Trung, Tiêu Nại đâu, hôm nay anh ta có vào sân không?".

Đại Trung bất mãn nói: "Em đến xem anh thi đấu hay là gặp anh Tiêu hả?". Đại Trung là hậu vệ chủ lực của đội bóng rổ khoa máy tính, hôm nay chắc chắn sẽ ra sân.

Hiểu Linh nói: "Đương nhiên là vì anh Tiêu Nại rồi, anh thì có gì hay để xem chứ?".

Ba cô gái còn lại cũng đồng loạt gật đầu. Đại Trung giận không nói câu nào, sau lúc lâu mới nói: "Hôm nay anh Tiêu chắc chắn không vào sân, còn chưa biết có đến hay không, hình như có việc gấp".

Bọn con gái ngay lúc đó xị mặt xuống hơi thất vọng. Nếu như lúc trước trong mắt sáng lên thứ ánh sáng hàng trăm wat thì bây giờ chắc chỉ có mười wat. Có điều thế cũng tốt, không khí cuồng nhiệt sôi động ở sân bóng nhanh chóng làm cho bọn họ hưng phấn lại ngay.

Khi trận đấu sắp bắt đầu thì có một chàng trai cao to mặc đồng phục khoa máy tính bước đến trước mặt bọn họ, nói chính xác là bước đến trước mặt Vy Vy. Chàng trai cúi thấp đầu, lắp bắp mãi không ra câu, cả tai cũng đỏ ửng cả lên.

Hiểu Linh và hai cô bạn còn lại thốt ra ba chữ: "Lại đến rồi".

Quả nhiên, lắp bắp một hồi chàng trai cao to sáng sủa ấy mới nói được mấy câu: "Chị Vy Vy, nếu đội mình thắng thì tối nay em có thể mời chị đi ăn đêm được không?">

Vy Vy bình tĩnh hỏi lại: "Nếu thua thì sao?".

"Đương nhiên là sẽ không!". Chàng trai dõng dạc đáp.

"Vậy cố gắng lên nhé!" Vy Vy cười ra dáng đàn chị lắm, cô đang dùng cái giọng của đàn chị để cổ vũ cho đàn em.

"Vâng, chị, em nhất định sẽ thắng!".

Chàng trai vui vẻ ôm trái bóng chạy ngay xuống sân thi đấu đang hừng hực không khí.

"….."

"….."

"….."

Đó là tiếng lòng của Hiểu Linh, Nhị Hỷ, Ty Ty.

Nhị Hỷ nói: "Cậu em này thật dễ lừa".

Ty Ty thì nói: "Ghét nhất kiểu người cái gì cũng không biết này, cứ lấy thắng thua ra để ép người ta, may mà Vy Vy từ chối rồi chứ nếu không chơi thua thì lại trách Vy Vy".

Hiểu Linh: "Thủ đoạn từ chối của Vy Vy nhà ta quả là càng ngày càng lợi hại".

Vy Vy cười hi hi rồi cố ‎ý tỏ vẻ khiêm tốn: "Quá khen quá khen, nhiều lần rồi nên cũng quen mà".

Chẳng cần phải nói, màn tiếp theo là Vy Vy bị đập tơi tả, đây là thói quen điển hình của mấy cô nàng này rồi.